Tôi thương cho tuổi thơ ngây vào đời gặp phải những điều không đáng có, những cú sốc đầu đời không dễ vượt qua, những ảo ảnh đời thường không cách nào nhận chân thật giả.

Tôi thương tuổi 20 ngu ngơ sống, khờ khạo yêu và ngây ngất nỗi buồn. Tôi thương tuổi 30 nháo nhào danh lợi mưu sinh, chật vật tìm chỗ đứng để thành người hay thành danh, và chán ngán sau những cuộc tình vội vã, trói mình vào một cuộc hôn nhân nào đấy cho đúng kiếp người.

Tôi thương tuổi 40, 50 mà vẫn chưa “nhi bất hoặc”, vẫn bon chen tìm kiếm, vẫn loay hoay với các giá trị đã có và đã mất.

Nhưng tôi biết, tất cả rồi cũng sẽ qua, như gió thổi mây bay, như kiếp nhân sinh phù du mong manh, chỉ mong sao sau những cơn mộng mị, người tìm ra đâu là hạnh phúc thật của mình.