Người tu hành có lỗi biết xấu hổ
và sợ hãi (tàm quý) thì cố gắng sửa đổi tâm tánh và từ bỏ các ác pháp, hằng
ngày luôn giữ gìn không cho tái phạm những lỗi lầm cũ, thì người này sẽ tu hành
không có trở ngại gì và kết quả sẽ chứng đắc như những người khác.
Danh từ xấu hổ nghe thì rất dễ,
nhưng mấy ai biết xấu hổ khi đã làm những điều sai quấy. Thường người ta làm
sai quấy lỗi lầm, nhưng ít có người dám nhận sự sai quấy, lỗi lầm của mình, cứ
mãi cố gắng che đậy và tự bào chữa cho mình là không sai quấy lỗi lầm. Luôn
luôn lúc nào cũng dối quanh, dối quất đổ lỗi cho kẻ khác.
Vì không đủ can đảm nhận lỗi
những sự sai quấy của mình, cho nên hai chữ xấu hổ chỉ để nói cho vui chơi, chứ
không áp dụng vào đời sống của ai được cả, nếu kẻ nào biết áp dụng xấu hổ vào
sự lỗi lầm, sai quấy của mình, không sớm thì muộn người ấy sẽ trở thành những
bậc Thánh Hiền.
Chỉ có hai chữ “xấu hổ”mà trên
đời này ai là người đã thực hiện được xấu hổ để sửa sai những lỗi lầm của mình
cũng như hai chữ “độc cư”, mấy ai đã làm được. Nếu trên đời này ai là người
biết xấu hổ mà đừng che giấu, biết sửa sai những lỗi lầm của mình thì người đó
là người đạo đức trọn vẹn, là người tốt nhất trong xã hội, là người ly dục ly
ác pháp, là người dễ thành tựu Sơ Thiền của Phật. Cho nên, đức Phật đã dạy: “Ta
có một pháp đưa con người đến cứu kính giải thoát, đó là pháp Tàm Quý”.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi