Hằng ngày chúng ta luôn nghĩ đến
sự khổ đau của kiếp làm người và sự vô ngã của thân tâm và các pháp. Vì thân
tâm con người và các pháp không có vật gì tồn tại mãi, tất cả có sinh thì phải
có diệt, do đó chúng ta đừng để tâm dính mắc chấp đắm thân tâm và các pháp thì
mới có sự giải thoát, mới có sự ra khỏi biển đời đầy khổ đau, chừng đó chúng ta
mới hiểu ra đời người chẳng có gì cả, chỉ là một trò ảo ảnh của nhân quả dựng
lên, hết tuồng này đến tuồng nọ.
Lời đức Phật dạy: “Luôn nghĩ đến
khổ và vô ngã”. Chúng ta nên ghi nhớ mãi đừng quên lời dạy này. Phải không quý
vị? Vì có ghi nhớ lời dạy này chúng ta mới cố gắng buông xả sạch thế gian chỉ
còn lại một tâm thanh thản, an lạc và vô sự mà không có một ác pháp nào động
được tâm ta. Luôn nghĩ đến khổ và vô ngã thì chúng ta buông xuống và sạch tất
cả lòng dục và các ác pháp.
Buông xuống đi! Hãy buông xuống đi!
Chớ giữ làm chi có ích gì?
Thở ra chẳng lại còn chi nữa,
Vạn pháp vô thường buông xuống đi!
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi