Phần đông chúng ta sống theo một
kế hoạch đã định. Nhỏ thì được giáo dục. Lớn lên kiếm việc làm, rồi gặp một
người nào đó, rồi kết hôn, rồi có con cái. Chúng ta mua một cái nhà, rán cho
làm ăn trúng mánh, mơ ước có một ngôi nhà ở miền quê hoặc thêm được một chiếc
xe hơn. Vào dịp nghỉ thì đi du lịch xa cùng với bạn bè. Chúng ta dự định kế
hoạch cho lúc về hưu. Những vấn đề trọng đại nhất mà một vài người trong chúng
ta từng gặp phải chỉ là: Không biết nên đi chơi đâu vào kỳ nghĩ tới, hoặc nên
mời ai vào dịp lễ Giáng sinh. Cuộc đời ta thật đơn điệu, tầm thường, lặp đi lặp
lại; ta phí cả một đời để theo đuổi những chuyện nhỏ nhen, bởi vì dường như ta
không biết có cái gì hơn thế.
Nhịp điệu đời sống chúng ta rộn
ràng tới nỗi ta không có thì giờ để nghĩ đến cái chết. Ta ém nhẹm những nỗi sợ
hãi thầm kín của ta về vô thường bằng cách bao vây quanh mình thêm nhiều đồ
đạc, của cải, tiện nghi, chỉ để tự thấy mình biến thành tên nô lệ cho chúng.
Mọi thời giờ và năng lực của ta đều kiệt quệ chỉ vì phải bảo trì những thứ ấy.
Chẳng bao lâu mục đích duy nhất của ta trên đời hóa ra chỉ là giữ cho mọi thứ
ta sở hữu càng được bảo đảm an ninh càng tốt. Khi có biến chuyển gì xảy đến, ta
tìm cách đối phó mau lẹ nhất, một giải pháp hiệu nghiệm tạm thời. Cứ thế đời ta
tiếp tục trôi giạt cho đến khi một cơn trọng bệnh hay tai nạn nào đó lay ta ra
khỏi cơn mê!
THM sưu tầm