Đời người là vô thường, là khổ
đau. Đó là một sự thật mà không thể có ai phủ nhận được. Vì thế chúng ta thường
quán xét thì tâm chúng ta sẽ sanh ra nhàm chán. Và khi nhàm chán thế gian thì
chúng ta mới có tinh tấn tu hành. Nếu không thấy đời là vô thường là khổ đau
thì chúng ta khó mà lìa nó được, mà không lìa các pháp thế gian thì tu hành
chẳng đến nơi đến chốn.
Đời sống con người là khổ, là vô
thường, đó là một sự thật, nhưng trên đời này có mấy ai hiểu được như vậy. Vì
không hiểu được như vậy nên mọi người đều cho đời sống là hằng còn, là hạnh
phúc. Cho nên, mọi người lầm tưởng các pháp là thật rồi đua nhau chạy theo ngũ
dục lạc: lợi, danh, sắc, thực, thùy, mong đạt cho được nó, nhưng nào ngờ các
pháp vô thường, vì các pháp vô thường nên càng chạy theo chúng thì càng gặp
nhiều khổ đau.
Sống trong đau khổ mà không biết,
do đó sống trong tâm điên đảo, tưởng điên đảo, tình điên đảo mà không hay, cứ
loanh quanh bám mãi trong tham vọng, chạy theo ngũ dục lạc mà muốn tìm chân
hạnh phúc thì làm sao có được. Phải không quý vị? Ngũ dục lạc là ảo ảnh hạnh
phúc, là bóng dáng của tâm tham, sân, si. Cho nên, chỉ có những người không
thấu rõ đời sống con người là khổ đau, các pháp là vô thường nên mới còn say mê
và đắm đuối ham thích chạy theo nó.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi