Phàm là thân xác thịt, ai tránh
được sinh, lão, bệnh, tử? Lúc mất đi còn lại được gì? Vinh hoa đó, tiền tài
kia, rồi cũng chẳng đem theo được, hà cớ gì lại phải bôn ba, tranh giành?
Lúc ta được sinh ra, chưa chắc
theo ý muốn, bởi ta có nói được câu nào? Rồi lúc ra đi, cũng chẳng thể cho ai
biết cảm giác ra sao. Tự hỏi, một đời người chỉ vậy thôi sao?
Một ngọn lửa đem đi tất cả: một
thân hình sau mấy chục năm, bôn ba khắp chốn cầu sinh, tranh giành danh, lợi
trên đời, nếm trải thất tình lục dục. Cho đến cuối cùng, chỉ còn nắm tro tàn đi
vào dĩ vãng.